Chùm thơ của Dương Thế Vinh

Chùm thơ của Dương Thế Vinh
Thơ Dương Thế Vinh nặng lòng hoài niệm và không ít trăn trở suy tư trước những buồn vui của ngày thường. Hai dòng cảm hứng ấy rất dễ nhận thấy trong thơ anh, và ở mỗi dòng đều có những thành công thú vị. Khi những hoài niệm về tình yêu, bạn bè, tuổi trẻ…, khi những suy tư về nghề nghiệp, về thế thái nhân tình… được đẩy đến tận cùng và gặp tứ thơ đắc địa, thì cũng chính lúc đó, anh có thơ hay. Không theo đuổi những cách tân hình thức, uốn éo chữ nghĩa, thơ Dương Thế Vinh nhìn chung giản dị hiền hoà như dòng La quê hương, cứ lặng lẽ lắng phù sa vào tâm hồn bạn đọc.
Hơn hai chục năm làm thơ, hai tập thơ đã xuất bản, Dương Thế Vinh có vị trí xứng đáng trong nền thơ Hà Tĩnh đương đại. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc một chùm thơ của anh.
                                                       ( N.T.T giới thiệu )
 
RỒI SẼ CÓ MỘT NGÀY…
Rồi sẽ có một ngày từ biệt tuổi học trò
Trang sách nhỏ khép lại thời thơ bé
Tán bàng chẳng còn xanh đến thế
Khi mùa hạ về trong tiếng ve sôi.
Rồi sẽ có một ngày ta bồi hồi
Bất chợt thấy tóc thầy điểm bạc
Ơi con sông chảy qua năm tháng
Lắng lại cho đời biết mấy phù sa!
Rồi sẽ có một ngày bè bạn chia xa
Thủy có thể thành nhà thơ, Hà thành cô giáo
Ký ức ơi giữ giùm ta màu áo
Áo học trò chưa chút bụi tơ vương!
Rồi sẽ có một ngày nuối tiếc nghìn lần hơn
Khi được biết một thời đã mất
Biết làm sao sự thật,
Hạnh phúc chỉ vẹn tròn khi nó đã mất đi.
 
MÙA THU TRỞ LẠI
Mùa thu trở lại
Chút nắng hanh vàng
Bông hồng mùa cũ
Vẫn còn đằm hương.
Mùa thu trở lại
Sông La vơi đầy
Đôi bờ mướt cỏ
Ngang trời mây bay.
Một chiều nông nổi
Người bỏ ta đi,
Mang theo kỷ niệm
Còn trách cứ gì?!
Sáng nay người về,
Mùa thu trở lại
Vườn xưa hoa trái
Nồng nàn, đam mê.
 
BÔNG HỒNG LẶNG LẼ
Toyota dừng lại bên đường
Khệnh khạng trên xe một người bước xuống
Đon đả chào mời khách mua hoa hồng thắm
Bàn tay già nâng niu những cánh hoa.
Tay bới hoa khách không hỏi một lời
Không biết mặt người đăm chiêu lo lắng
Trên những bông hoa giọt mồ hôi còn đọng
Phố huyện chiều rực rỡ màu hoa…
- Bó này bao nhiêu hở già?
- Mười lăm ngàn - chú ơi rẻ lắm!
- Hai bó mười lăm ngàn, được không thì bán?
Bà lão sững sờ nhìn hoa không nói được gì…
Vội vã xe đi để lại khói đen sì
Chiều cuối năm thì thầm cùng gió
Những bông hồng quên lời mặc cả
Lặng lẽ thơm đưa phố huyện vào chiều...
 
HẠT LÚA
Dầm chân trong giá buốt
Phơi lưng trần nắng thiêu
Làm ra hạt lúa
Mẹ tôi khổ trăm điều.
Cầm hạt vàng trên tay
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt
Suốt một đời bán lưng cho trời
                                 bán mặt cho đất
Có khi nào lúa rẻ thế này không ?

Vợ tôi đi chợ về nói với chồng:
- Hôm nay gạo sáu trăm một bơ
                     nghề giáo chúng mình sống được.
Nghe vợ nói mà lòng tôi tê buốt
Nỗi đau này chẳng lẽ chỉ riêng tôi.
 
GỬI ĐỒNG NGHIỆP
Cuộc đời đâu phải như ngày hội
Nhưng hãy trao nhau những nụ cười
Dẫu có dẫu không mười thang thuốc
Mỗi bận đến trường ta cứ vui.
Đồng nghiệp ân tình theo năm tháng
Học trò thương mến tự trong tâm
Sống mới biết đời người ngắn lắm
Xin hãy trao nhau một tấm lòng.
Day dứt nửa đời không nghiệm số
Thôi an lòng được chút tư duy
Em thương nhớ chân trời góc bể
Còn giữ bông hồng vàng – Pautôpxky?
Bao nhiêu mùa phượng cháy qua rồi
Đi gần trọn cuộc đời bụi phấn
Ai vinh hoa, những ai lận đận
Thì cứ trao nhau những nụ cười.
 
CHIỀU CUỐI NĂM
Hãy cạn hết với nhau ly này nữa
Dẫu buồn vui năm sắp qua rồi
Rượu năm cũ đừng uống vào năm mới
Ngẫm lại một đời bạn thật có là bao
Khi số phận đã thành định mệnh
Tỉnh hay say có thay đổi được gì
Nửa đời người bảng đen phấn trắng
Sống với học trò đâu sống với khen chê
Cuộc sống xoay ào ào chóng mặt
Bàng chưa kịp xanh phượng đỏ hết bên trời
Ta quanh quẩn góc nhà rồi bục giảng
Mấy chục năm rồi vẫn thế thôi.

Hãy cạn hết với nhau ly này nữa
Lỡ có say mới thật với nhau mà
Sống cho trọn một ngày nghe đã khó
Nói chi là hò hẹn những ngày mai.