Chùm truyện ngắn của Nguyễn Thị Diễm Quỳnh - THCS Hoàng Xuân Hãn

Chùm truyện ngắn của Nguyễn Thị Diễm Quỳnh - THCS Hoàng Xuân Hãn
Nguyễn Thị Diễm Quỳnh là học sinh lớp 9A - trường THCS Hoàng Xuân Hãn năm học 2014-2015. Trong thời gian diễn ra Cuộc thi Viết - Vẽ Tuổi học trò lần thứ XI, Quỳnh được đăng 2 truyện ngắn. Chùm truyện này chắc chắn sẽ giành giải thưởng xứng đáng trong lễ trao giải tới đây (trong tháng 11/2016). Chúng tôi đăng lại, mong giáo viên và học sinh quan tâm để chuẩn bị sẵn sàng tham gia Cuộc thi Viết - Vẽ tuổi học trò lần thứ XII.




 
             NGỌC ÁNH, NGỌC ANH
 
                                    Truyện ngắn
 
      Ngọc Anh đứng ở lan can tầng hai của trường học. Vài cơn gió xuân lành lạnh nhẹ vấn vít, gió mang theo mấy hạt mưa nhỏ xíu vương trên tóc mai của cô bé… Ánh mắt nó đang trôi về rất xa. Xa... một tiếng nói khe khẽ tan trong gió…
      - Ngọc Ánh, bao giờ cậu trở lại?
      Cô bé như trôi vào hồi ức xa xăm…
      Từ bé, Ngọc Anh đã là một đứa bé không khỏe mạnh. Cô bé yếu ớt, luôn cần mọi người phải ở bên bảo vệ và che chở. Mà sức học của Anh cũng không tốt do không được đi học đều đặn. Vì thế lên cấp học này nó khép mình và trầm tính hẳn. Có lẽ nó sợ nhiều bạn mới tò mò về ngoại hình gầy gò của mình, nó sợ mọi người coi thường sức học chẳng ra sao của nó. Cô bé cũng không rõ mình đang ngại điều gì… Đến cả những hoạt động ngoại khóa nó cũng không tham gia… Nó trở thành cái bóng vô hình ngay trong lớp.  Ngồi trên nó hai bàn là một cô bé có cái tên khá giống nó - Ngọc Ánh. Ánh là một cô bạn đầy cá tính. Cô sẵn sàng đứng ra bảo vệ những người bị bắt nạt. Cô bạn lại hay cười, khuôn mặt bánh bao tròn tròn lúc nào cũng sáng bừng sức sống. Ngọc Ánh học lực khá. Đặc biệt, Ánh còn có mái tóc dài rất đẹp… Tất cả mọi thứ của cô luôn khiến mọi người chú ý. Đặc biệt, Ánh luôn khỏe mạnh và năng động, điều mà Ngọc Anh luôn mong muốn bản thân mình có được. Tên gần giống nhau nhưng nó biết mình khác hoàn toàn so với cô bạn.
      Ra chơi, lớp học ồn ào và náo nhiệt hẳn. Ngọc Anh khó chịu khi thỉnh thoảng có vài ánh mắt về phía mình vơi vẻ tò mò, cô lặng lẽ ra khỏi lớp. Đứng ở lan can tầng hai, nó có thể nhìn rõ cả sân trường dưới kia. Mưa qua để lại trên những tán lá bàng xanh những giọt nước trong veo lấp lánh. Dưới tán cây, mấy học sinh cùng nhau rượt bắt chơi đùa, tiếng cười vang cả một góc sân. Nó hạ mí mắt. Có lẽ chỉ có nó là một mình… Bỗng, có một bàn tay nhẹ vỗ vào lưng. Là Ngọc Ánh. Cô bạn cười ánh mắt sáng và trong như những giọt nước lấp lánh ngoài kia. Ánh cầm viên phấn nhỏ vẽ vẽ trên nền lan can - như nó thường thấy mấy đứa bạn trong lớp thuận tay vẽ lên.
      - Sân trường đẹp quá Ngọc Anh nhỉ?
      - Ừ - Nó trả lời có chút ngập ngừng.
      - Cậu hãy nhìn đi! Đây này, và cả đây nữa... những giọt nước đang nhảy nhót. Hẳn là chúng đang rất vui đấy!
      - Đâu? Tớ chẳng thấy gì cả.
      - Không. Cậu không được nhìn như thế. Nghiêng đầu một chút, thấy chưa?
      Làm theo lời Ngọc Ánh, Ngọc Anh thấy quả thật những giọt nước trong veo đang ánh lên như cười.
      - Cậu giỏi thật đấy! Làm sao mà có thể phát hiện được những điều thú vị thế kia?
Có gì đâu, chỉ cần cậu mở lòng…
      Mở lòng ư...
      Nhưng nó sợ, sợ những lời chế giễu, những ánh mắt xem thường, sợ bị thương hại...
      Giọng cô bé có vẻ chùng xuống:
      - Anh này, cậu không thích tớ hả?
      - Không.., không có…,sao cậu lại hỏi như thế?
      Thực ra, tất cả mọi người trong trường, kể cả nó, đều thích tính cách hòa đồng của cô bạn.
      - A, vậy thì tốt rồi. Tớ cứ tưởng…
      Cậu nhìn xem. Cô bé lắc lắc cánh tay của Ngọc Anh, chỉ vào tác phẩm mới hoàn thành. Trên nền lan can vàng còn thơm mùi sơn mới là hình vẽ hai cô bé nắm chặt tay nhau; một béo ú, một gầy tong teo. Ở giữa là dòng chữ nghuệch ngoạc “NGỌC ÁNH”. Nó nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hình vẽ vừa ngộ nghĩnh vừa kì lạ kia. Ngọc Ánh cười rộ lên:
      - Tên của cậu và tớ đấy!
      - Tên của Anh đâu, chỉ mỗi tên cậu mà!
      - Tên cậu nằm trong tên tớ nhé! Cậu nhìn xem NGỌC ÁNH - NGỌC ANH. Từ hôm nay Ánh sẽ bảo vệ Anh, ai bắt nạt cậu là bắt nạt tớ. Nhé!
      Trong lời nói của Ánh, hai hình vẽ kia lung linh dưới nắng, đẹp lạ thường!
      Thế rồi, từ hôm ấy, ngọc Ánh giúp nó hòa nhập với bạn bè, thầy cô. Những trò vui, các câu lạc bộ văn học, tiếng anh…, thậm chí là lê la ở một số quán ăn vặt sở trường. Có Ngọc Ánh, một năm học của Ngọc Anh trôi qua với nhiều sắc màu thú vị.
      Thế nhưng mọi việc không phải bao giờ cũng hoàn hảo. Dần cuối năm học, Ngọc Ánh càng phải nghỉ nhiều. Những chuyến đi bện viện cũng ngày một dày hơn. Tháng 5, Ngọc Ánh phải đi Hà nội vì phất hiện tế bào lạ. ngày chuẩn bị đi, những cơn mưa bất chợt đến. Vẫn là lan can tầng hai, bên hình vẽ nghuệch ngoạc, Ánh nói nhỏ xíu:
      - Không sao mà, Ánh sẽ về; về và luôn bảo vệ cậu, Anh nhỉ!
      - Ừ, tớ sẽ đợi cậu về, lúc ấy, góc lan can này vẫn sẽ ngập nắng..
      Lúc ấy, từng hạt mưa vẫn xiên qua lan can, lạnh….Bóng Ngọc Ánh lặng lẽ khuất sau hành lang dài thăm thẳm…
      Đúng như lời hứa, Ngọc Ánh trở về sau   gần hai năm chữa trị, trở về sau khi nó đã vẽ hàng trăm bức tranh trên lan can, những bức tranh của Anh và Ánh. Hôm ấy, trời cũng mưa, nặng hạt hơn, trời như sập xuống. Cô bé tự tin ngày nào bây giờ đứng nép sau lưng cô giáo. Ánh nhỏ thó, gầy gò , khuôn mặt xanh xao; đôi mắt  thật buồn. Chẳng còn đâu ánh mắt linh hoạt, hồn nhiên, nụ cười tỏa nắng..Cô bạn không nhìn nó, ánh mắt cúi xuống, hình dáng co lại như muốn dấu đi sự tồn tại của bản thân trước mọi người..
      Ngày qua ngày… Ngọc Ánh vẫn lặng lẽ đi đi về về. Không còn tiếng cười trong veo, không con đôi mắt tỏa sáng.., chỉ còn dáng ngồi thu mình, lặng thầm như chiếc bóng… Câu nói khi về của Ánh vẫn vang lên thật rõ:
      - Mưa rửa trôi rồi… quên đi!
      Anh đừng nhớ những lời Ánh đã nói trước đây nữa. Bây giờ Ánh chẳng thể bảo vệ ai được nữa, tớ sắp đi rồi. nơi ấy xa lắm. Tớ sợ bóng tối, sợ một mình, sợ lạnh… Ngọc Anh nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của cô bạn, dắt ra hành lang đầy nắng vàng. Giữa xuân, khí trời trong trẻo, ấm áp; nắng rọi lên những tán bàng và lung linh nơi góc hành lang. Nắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Ánh thêm chút sức sống. Cô bé vẫn cúi mặt, không nhìn Ngọc Anh, bàn tay nhẹ vuốt thành lan can, nơi hình vẽ ngày nào đã phai. Bức tường đối diện in bóng hai cô bé như hình vẽ ngày nào.
      - Ánh à, cậu còn nhớ ngày ấy đã nói gì với mình nữa không?
      Ngọc Ánh cúi thấp đầu, đôi vai nhỏ yếu ớt rung khe khẽ, hai tay nắm chặt như muốn níu một điều gì đó.
      Tớ nhớ chứ. Chỉ có điều bây giờ tớ chẳng còn gì nữa cả. Đến cả sống tớ còn chẳng thể thì làm thế nào để có thể bảo vệ cậu đây?
      Giọng nói của Ngọc Ánh nhỏ dần rồi biến thành tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc xé vào lòng ngọc anh đau nhói.
      Anh dắt tay cô bạn đến một góc khác của hành lang. Dưới ánh nắng vàng lấp lóa, cô bé chỉ cho bạn một bức tranh mà cô đã tỉ mẩn vẽ vào mấy ngày trước, bức tranh vẽ hai cô bé nắm chặt tay nhau cười rạng rỡ..
      - Ngọc Ánh à, cậu hãy nhìn xem, tớ và cậu vẫn luôn dắt tay nhau đây này. Nhưng bây giờ tớ sẽ là người nắm chặt tay cậu. Tin tớ nhé, như ngày xưa tớ đã từng tin!
      Ngọc Ánh ngẩng đầu, và trong đôi mắt cô bé loang loáng ánh nước, trong veo..
      - Tớ tin chứ! Chỉ là…
      - Cậu không phải nói gì cả. Tớ và mọi người sẽ luôn ở bên cậu, nắm chặt tay. Cậu còn nhớ Faith không? Chú chó dũng cảm ba chân mà cậu đã từng kể cho tớ nghe ấy. Tớ biết cậu cũng sẽ vượt qua và chiến thắng sự mặc cảm sợ hãi. Tớ nhớ biết bao tiếng cười giòn tan của cậu, rất nhớ ngọc Ánh à.
      Ngọc Ánh lặng im rồi khẽ đưa tay nắm chặt tay bạn, ánh nắng xiên xiên chiếu vào hai cô bạn tạo thành một bức tranh thật đẹp… Bức tranh lung linh nắng gió, sự ấm áp của bạn bè….
 
                                                              NGUYỄN THỊ DIỄM QUỲNH
                                                 (9A – THCS Hoàng Xuân Hãn – Đức Thọ - Hà Tĩnh)
 
 
 
 
                             CHUYẾN XE MD-2A
                                                             Truyện ngắn
 
      - Sáu giờ sáng!...
      Linh thì thầm rồi đưa tay bỏ ngay đồng hồ vào túi áo. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có thể thức dậy giờ này giữa tháng mười hai buốt lạnh. Lạnh đến nỗi con rùa cũng lười thò đầu ra khỏi mai... Ấy vậy mà cô bé phải đi học sớm vì cái bài luận văn chưa hoàn thành. "Đúng là tự mình hại mình mà”. Nó dậm chân rồi thở dài, theo đó là một làn khói mỏng thoát ra, tan nhanh vào không khí giá rét...
      Linh di di chân trên một vùng sương muối nhỏ ở bến chờ xe buýt. Còn sớm nên dù là đường lớn cũng chỉ có vài chiếc xe chậm rãi chạy qua để lại những cơn gió. Gió lạnh tạt vào mặt nó, tê buốt. Bên kia đường, trên vỉa hè, mấy băng rôn cũ bay bay... Không khí lạnh lẽo tưởng chừng như làm đông cứng mọi thứ. Cô bé rùng mình, rụt cổ vào khăn len cố tìm chút hơi ấm rồi mở to mắt nhìn bầu trời vẫn nặng nề chưa sáng hẳn...
      Không phụ lòng Linh, chiếc xe buýt đang mong chờ hiện rõ dần trong màn sương dày đặc. Bước lên xe, nó nhanh chóng đóng cửa kính ngăn cách cái lạnh 5độC ở bên kia cửa kính. Trong xe, không khí vì có điều hòa mà ấm áp hẳn. Cô thả lỏng cơ thể vì chịu gió rét mà căng cứng của mình, cảm nhận từng luồng hơi ấm nhè nhẹ thấm vào từng thớ thịt. Rồi nó mở mắt nhìn ánh đèn vàng bao trùm khắp không gian của chuyến xe... Vào tầm này chỉ thấy rải rác mấy cô mấy bác đi làm sớm tự làm việc riêng cho mình. Nhiều người còn cố gắng chỉnh điều hòa làm nhiệt độ cao lên để quên đi mấy cơn gió đông quái ác đang lướt qua ngoài cửa sổ... Bỗng, tầm mắt Linh dừng lại khi ở cuối xe có một cậu bé trạc tuổi mình. "Có chút gì đó thật đặc biệt”, đó là điều đầu tiên nó nghĩ khi nhìn thấy cậu bạn. Vẻ ngoài rất lặng lẽ. Cái lặng lẽ thu hút sự tò mò của người khác. Cậu lặng lẽ lật giở cuốn sách với vẻ chăm chú, say sưa, cửa sổ bên cạnh mở một khoảng nhỏ, gió lùa vào... Hình như gió thổi làm rung nhẹ hàng mi và những sợi tóc xòa trước trán. Nhưng nhìn cậu bạn chẳng thấy chút gì là lạnh cả.
      - Cho mình ngồi đây được không?
      Linh hỏi khi đến gần cậu bạn. Chỉ thấy cậu ngước mắt lên nhìn cô bé. Mắt cậu rất đẹp. Nét đẹp của đôi mắt buồn, sâu thẳm... Rồi cậu dịch ra, đủ chỗ cho nó ngồi, tiếp tục cúi xuống trang sách đọc dở. Nhàm chán, Linh quay sang bắt chuyện:
      - Cậu đọc sách gì vậy? Cậu bé nghiêng bìa sách lên cho nó thấy. Đó là quyển sách dạy cho ta nhiều bài học từ thực tế - “Quà tặng cuộc sống”. Mà Linh lại đặc biệt không thích những loại sách thế này. Cũng chẳng phải riêng nó mà nhiều đứa bạn thân của Linh đều không thích. Cậu bạn này là ngoại lệ đầu tiên mà Linh thấy. Tò mò, cô bé nhỏ giọng hỏi:
      - Cậu thích loại sách như vậy à? Tớ chẳng thích sách kiểu triết lý vặt hay xoa dịu tâm hồn gì đó... Chán lắm! – Nó thành thật.
      Chỉ thấy bên kia đáp bằng giọng dìu dịu dễ nghe:
      - Cậu thử đọc đi. Không hẳn là chán đâu. Có khi nó giúp chúng ta... nhiều lắm.
      Cô bé mở to mắt, chớp chớp mi, nhìn "ông cụ non". Thấy cô bạn mới nhìn mình bằng ánh mắt ấy, cậu bật cười:
      - Không có gì đâu. Đơn giản là tớ thích đọc thôi...
*
*      *
      Nhiều ngày sau... Ở cuối chuyến xe buýt MD-2A luôn có hai cô cậu học trò nhỏ ngồi cạnh nhau. Thấy cô bé không bao giờ đi học muộn nữa, đến sớm ngồi gần cậu bạn. Thấy cả tính cách vui vẻ, trẻ con của cô bé chọc cười mọi người. Mà cậu bé lặng lẽ ngày nào cũng còn không khó chịu bởi người bạn bất ngờ này. Nhiều lúc cũng bật cười vì những trò đùa nghịch ngợm cô...
      Có một ngày... Linh thấy được thói quen lạ của cậu. Cậu bé luôn ngồi sát cửa sổ rồi mở hờ cánh cửa mặc cho gió lạnh lùa vào... trong khi mọi người đang cố tránh rét. Nó thấy tò mò, hỏi nhưng cậu chỉ cười. Có lúc trả lời mà mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ:
      - Tớ có thói quen này...trước khi Linh biết tớ!
      Lạ thật! Tuy nhiên, cô bé cũng không gặng hỏi...
*
*        *
      Bà ngoại của Linh mất. Bà là người rất quan trọng với nó. Bà cũng là người đã che chở suốt cả tuổi thơ. Cô bé còn nhớ, năm ấy, cũng vào ngày đông giá rét như thế này, vì nghịch ngợm, nó bị vấp té ngoài sân vừa trầy xước vừa bầm chân, đau đớn vô cùng. Lúc ấy cô bé òa khóc nức nở. Đúng lúc ấy, không kể gió rét, mặc kệ chứng phong hàn đã nặng của mình, ngoại đến bên nó. Khoảng sân nhỏ khi đó không khí buốt lạnh, mà bà, lặng lẽ ôm đứa cháu nhỏ, vỗ về, lau khô nước mắt. Rồi bệnh của bà ngoại nặng dần. Cho đến giờ cô vẫn không quên được bàn tay ấm áp của bà trong mùa đông lạnh lẽo ấy. Vậy mà...! 
      Sau mấy ngày nghỉ học, Linh quay lại với chuyến xe buýt. Cho đến khi đã lên xe ngồi gần cậu bạn nó vẫn như người mất hồn. Thường ngày là tiếng nói cười còn bây giờ lại  yên ắng... Chỉ thấy những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ rơi xuống bàn tay đã lạnh từ lúc nào. Cậu bạn bên cạnh nhìn cô bé, thật lâu rồi nghiêng đầu mở cửa sổ mặc cho gió lạnh lùa vào. Cơn gió lạnh vờn qua bàn tay cậu, thổi bay những giọt nước trên mắt Linh. Gió làm cô lạnh buốt nhưng lại lau khô nước mắt, phần nào nguôi ngoai đi nỗi đau... Bất ngờ, cậu bé nắm chặt tay Linh. Đôi bàn tay ấm áp bao chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nó. Cậu bạn cúi mặt, thì thầm:
      - Linh à!Tớ không biết cậu gặp chuyện gì. Cũng chẳng biết làm gì để giúp cậu. Chỉ biết lấy cách của tớ mà thôi...
      Nó ngẩng đầu, mở to đôi mắt đã sưng lên nhìn cậu. Giọng khàn đặc:
      - Cách...của cậu?
      Cũng chẳng biết vì gió hay vì những cảm xúc tận dáy lòng mà hàng mi cậu bé rung rung. Thoáng qua nụ cười buồn, ánh mắt xa xăm, cậu siết chặt tay cô:
      - Bố mẹ tớ ra đi trong một tai nạn giao thông. Cũng ngày đông giá rét thế này, cũng là lúc gió lạnh thổi nhiều... Lúc ấy tớ rất đau đớn, cô đơn. Buồn lắm và khóc nhiều nữa. Không biết làm gì để an ủi chính mình, chỉ biết để gió làm khô nước mắt thôi. Cho đến một ngày, cậu đến và đem theo nụ cười ấm áp... Cảm ơn cậu nhiều lắm, Linh ạ!
      Cô ngỡ ngàng. Rõ ràng, nó không giúp được gì cho cậu cả. Chỉ là... Nhưng, cậu bạn đẫ giúp cô rất nhiều. Bàn tay ấm áp, sự quan tâm của cậu đã giúp nó nguôi ngoai đi nỗi đau.
      Linh thẫn thờ cho đến khi sắp phải xuống xe. Nhìn quyển sách “Quà tặng từ cuộc sống” trong tay, nó như muốn nói thật to với cậu bạn lúc chiếc xe đang dần lăn bánh:
      - Bạn à! Cậu biết không? Chiếc xe này là M D-2 A đấy. Đây là chiếc xe mùa đông mà cả hai chúng ta đều nhận được sự ấm áp của nhau... Tớ cũng cảm ơn cậu nhiều lắm...
      Cô bé nhìn theo cho đến khi chiếc xe M D-2 A mờ hẳn trong hơi sương...
      Không biết cậu bạn có nghe hay không nhưng chắc chắn cậu sẽ hiểu. Hiểu rằng từ chuyến xe bất ngờ cậu và nó gặp được nhau. Cũng bất ngờ cậu và nó trao cho nhau hơi ấm trong mùa đông, lặng lẽ giúp cho nhau vượt qua nỗi đau tinh thần...
      Linh đứng đó,cảm nhận một cảm xúc lạ lẫm đang âm thầm rung động ở sâu thẳm tâm hồn...
      Gió vẫn lạnh. Và mưa... Mưa bay bay, nhẹ phớt qua má... mưa bụi... Hình như mùa xuân đã sắp về...
 
                              NGUYỄN THỊ DIỄM QUỲNH
                    (9A THCS Hoàng Xuân Hãn – Đức Thọ - Hà Tĩnh)
 

Tác giả bài viết: BBT