Hà Lê và Thư và sách... - truyện của Phan Lương Quỳnh Liên (8B- THCS HOàng Xuân Hãn)

Hà Lê ngồi một mình lặng lẽ trong góc lớp, lặng lẽ đọc sách… Thư chơi cùng với nhóm bạn của lan Phương. Lạc lõng. Cô bé thấy mình không tiêu hoá được mấy câu chuyện về thời trang, thần tượng nhạt nhẽo; không thích ứng được với những lời buôn chuyện bla... bla… Thư nhớ cái góc nhỏ của mình và Hà Lê. Không biết bao lần cô bé quay về phía bạn rồi lại quay đi, cô bé sợ, có lẽ còn sợ hơn cả những tiếng ồn và sự nhạt nhẽo, sợ Hà Lê từ chối….

                                       Hà Lê và Thư và sách...
 
                                                                                  Truyện ngắn

      - Này Thư! Có nghe không đấy?
      - Gì cơ?
      - Ơ hay, cái con bé này! Tớ đang nói với cậu về Hấc- phin mà! Cậu bé ấy thật can đảm!
      - Hấc- phin? Ai cơ? Thằng bé lạc trên đảo hoang ấy à?
      - Cái con bé này. Đầu óc đang để đâu thế hả! Đó là Tôm Xoi- ơ.
      - Thì cũng là những cậu bé thích phiêu lưu chứ gì!
      - Cậu thì chỉ chống chế là tài thôi!
      - Thì tớ có quên thì đã có mọt sách Hà Lê nhắc rồi cơ mà!
      - Cậu ấy à, tớ đã kể cho cậu bao nhiêu câu chuyện thú vị, bao nhiêu quyển sách hay thế mà hình như chúng chẳng lọt được mấy vào đầu cậu thì  phải. Chẳng thể lí giải được vì sao cậu lại giỏi văn chứ nhỉ!
      - Chuyện! Tớ thông minh mà! Tớ nhìn cuộc sống sinh động như nó vốn có nhé! Chứ không phải như ai kia suốt ngày chỉ đắm chìm trong sách. Rồi đến một ngày ngơ ngẩn mất thôi con mọt sách ạ!
      - Cậu cứ giễu tớ. Sách cũng là cuộc sống mà!
      - Thôi, không tranh cãi với cậu nữa. Đứng dậy đi đằng này với tớ.
      - Nhưng mà tớ đang đọc dở….
      - Không sách vở gì nữa nhá, kẻo lại mù hoàn toàn về thế giới thực bây giờ!
      Vừa nói Thư vừa lôi tuột cô bé Hà Lê ra đường. Tiếng cười giòn tan của đôi bạn vang lên trong nắng sớm….
 
*
*         *
 
      Kì hai lớp tám, chúng nó bắt đầu tiếp xúc với kiểu bài nghị luận. Khó! Cả lớp vò đầu bứt tai. Cô giáo bảo muốn làm bài nghị luận cần cái gì mà tư duy.., logic... cái gì mà vốn sống,... nghe cứ như ma trận. Nó và mấy đứa vốn viết khá tốt các loại văn kể chuyện, biếu cảm... cứ thấy mơ hồ. Chỉ có Hà Lê cứ ngồi say sưa nghe cô nói như nuốt lấy từng lời…
       Rồi cũng đến giờ kiểm tra, cô giáo cho đề: Giá trị của việc đọc sách? Thư thẫn thờ cầm tờ giấy trên tay rồi thở dài não nuột. Mới chỉ viết vỏn vẹn năm dòng nguệch ngoạc mà tài nguyên trong Thư đã hết cạn. Cô bé cố lục lọi tất thảy những dữ kiện lộn xộn của nhóc Hà Lê đã kể nhưng tất cả chúng từ lâu đã được đảo lại một trình tự khác. Chúng chỉ còn là một mớ lộn xộn tên những nhân vật như chị Dậu, An- na Ka-rê-ni-na, Chí Phèo… Ý nghĩa của những cuốn sách, những cảm nhận về thông điệp của tác giả... vô số điều Hà Lê nói chẳng đọng lại bất kì điều gì. Thư vò đầu bất lực. Bàn trên, nhóc Hà Lê viết lia lịa, thỉnh thoảng nó quay xuống Thư tươi cười và nheo mắt tinh nghịch, vẻ như nó rất vui.
      - Thư, sao cậu không viết, một nửa thời gian rồi kìa! Không viết là không xong đâu!
Nhỏ Hà Lê quay xuống thì thầm.
      - Kệ tớ! Ai bảo cậu để ý! Cậu cứ say sưa viết đi! - Thư cáu kỉnh.
      Hà Lê nghe thấy thế tròn mắt nhìn Thư, nhưng rồi nó lại quay lên hí hoáy với bài viết của mình. Có vẻ như việc Thư nhăn nhó chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ làm bài của nó. Nó như đang đắm chìm vào thế giới riêng, thế giới của những cuốn sách. Chẳng hiểu sao Thư bức bối vô cùng... “Tại sao mình lại có thể bó tay trong khi một đứa học tầm tầm như Hà Lê lại viết được nhiều đến thế”. Ý nghĩ ấy xoáy trong đầu Thư cho đến hết giờ và cô bé đành đem bài kiểm tra thảm hại của mình lên nộp cô rồi chán nản về chỗ…
 
*
*         *
      Lớp tới giờ trả bài…
      - Bài làm tốt nhất là của Hà Lê, các em ạ!
      - Gì! Hà Lê á!? Ngạc nhiên chưa!
      Riêng Thư, cô bé biết đó là điều hoàn toàn có thể.  Một đứa nghiện sách đích thực, thuyết trình sâu sắc về lí tưởng sống cũng hợp tình phải lẽ thôi mà! Nhưng trong đầu cô bé luôn văng vẳng đoạn đối thoại:
      - Hà Lê được điểm cao nhất. Thật hả cô? Mâý điểm hả cô?
      - Chín điểm - một con 9 xứng đáng! Bạn ấy đã thể hiện sâu sắc quan điểm về giá trị của việc đọc sách.
      - Chín điểm! Thư chưa hề có mà cô bé cũng đâu kém văn... Những con 9 cứ xoáy trong đầu Thư như một ám ảnh…
      - Ôi dào! 9 điểm...! Nghe như bịa nhỉ! Tiếng của Lan Phương vang lên lanh lảnh trong giờ ra chơi.
      - Dạo trước con nhỏ này có bao giờ được điểm cao đâu nhỉ! Định giấu giếm tài năng chắc? Toàn thấy kể chuyện vớ vẩn chứ lấy gì làm hay ho?
      - Các cậu không hiểu gì thì đừng lắm lời bàn tán nữa đi! Hãy hỏi bạn tôi xem chuyện của tôi có vô vị không ?
      Thư lóng ngóng... Nếu là mọi hôm cô bé sẽ ngay lập tức sửng cồ với mấy cô bạn lắm chuyện. Nhưng... con 9 của Hà Lê lại cứ xoáy trong suy nghĩ…
      Cô bé ấp úng :
      - Ờ, thì cũng chẳng có gì lấy làm đặc biệt lắm đâu... Toàn mấy thứ như Chiến tranh và Hoà bình, Tắt đèn.... 
      Thư chưa nói xong thì bọn nó đã nháo nhác cả lên :
      - Đấy nhé ! Cái Thư được nghe kể biết bao nhiêu lần mà cũng có thấy hay đâu. Nghe tên, cũng toàn là những điều xa lạ... như là…. Sao Hoả ấy! Nghe mà nhức cả đầu!
      Những cái mồm ngoa ngoắt được dịp phát huy hết công suất của loa phát thanh khiến góc lớp mọi ngày chỉ có tiếng rì rầm kể chuyện của Hà Lê giờ trở nên như chợ vỡ…                                                                                                                                                                                                                                                                                
      Nhóc Hà Lê chẳng nói gì, nó chỉ nhìn Thư thật lâu, cái nhìn sâu thẳm như muốn nói bao điều… Rồi cô bé ôm cuốn sách và chạy vụt ra cửa...
      Thư dợm chân định chạy theo bạn thì tiếng của Lan Phương vang lên phía sau:
      - Này Thư! Cậu cũng định làm « nhà thông thái»  đấy à ?
      - Lại đây đi, chơi cùng chúng tớ. Có ối điều thú vị hơn những quyển sách kia đấy! Hoàng Oanh tiếp lời.
      - Nhưng mà… cái Lê…
      - Ối dào!!! Đi chán nó khắc về ấy mà!
      Thư định nói tiếp nhưng thấy nhóm bạn kia đã quay bước đi nên cô bé cũng lẳng lặng đi theo.
      Cô bé sợ sợ mình bị cô lập, sợ sẽ không được Lan Phương - một đứa rất giỏi Toán hướng dẫn cho những bài tập khó; sợ… Mà Hà Lê, nhóc chỉ toàn say sưa kể những câu chuyện đọc được trong sách… Nhưng Hà Lê cũng chỉ có nó là bạn thân… Suy nghĩ ấy chìm đi trong tâm trí Thư lúc nào không rõ…
 
*
*   *
 
      Một ngày…
       Hai ngày….
       Ba ngày….
      Hà Lê ngồi một mình lặng lẽ trong góc lớp, lặng lẽ đọc sách… Thư chơi cùng với nhóm bạn của lan Phương. Lạc lõng. Cô bé thấy mình không tiêu hoá được mấy câu chuyện về thời trang, thần tượng nhạt nhẽo; không thích ứng được với những lời buôn chuyện bla... bla… Thư nhớ cái góc nhỏ của mình và Hà Lê. Không biết bao lần cô bé quay về phía bạn rồi lại quay đi, cô bé sợ, có lẽ còn sợ hơn cả những tiếng ồn và sự nhạt nhẽo, sợ Hà Lê từ chối….
      Giờ ra về… Thư lấy hết can đảm bước lại gần cô bạn.
      - Cho tớ xin lỗi, tớ không cố ý làm cậu buồn đâu !
      - Không sao đâu, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa, rồi cậu sẽ thấy vui hơn !
      Vừa ngắt lời, nó khẽ rút ra đưa cho Thư một tờ giấy: Danh mục truyện... mục 1: sách về cuộc sống, mục 2: sách lịch sử... mục 3:…
      Thư sững sờ. Còn Hà Lê cầm cặp lẳng lặng bước ra khỏi lớp để lại cô bé Thư với tâm trạng rối ren...
      Sáng…
      Thư rã rời kéo chân vào lớp với suy nghĩ không biết nên nói với Hà Lê những gì thì nghe cô giáo thông báo Hà Lê xin nghỉ ốm. Ốm, sao lại ốm? Chẳng lẽ Hà Lê buồn mình đến thế ư? Bao nhiêu câu hỏi xoáy trong suy nghĩ của Thư khiến nó như người mất hồn. Bên cạnh, tiếng buôn chuyện sôi nổi của mấy đứa nhưng Thư chẳng nghe lọt tai chữ nào.
      Mấy ngày sau... Rồi sau nữa… Hà Lê vẫn không đến trường… Góc lớp quen thuộc kia chẳng còn bóng dáng nhỏ bé ngồi nghiêng nghiêng, chắng còn nghe thấy tiếng ríu rít rồi nụ cười giòn tan. Vắng ! Thư như nhìn thấy góc trống kia là gương mặt Hà Lê với nụ cười thật hiền…
      Chiều…
      Hương gió ấm mùi hoa ngọc lan và phảng phất cái lạnh đầu đông… Thư đạp xe đến nhà Hà Lê, trong giỏ xe là một cái túi nhỏ được gói cẩn thận. Từ ngoài cửa, cô bé thấy bạn mình đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, nắng nhẹ vờn lên tóc, nắng mùa đông vừa đủ xua tan cái lạnh. Trông cô bạn có vẻ rất yếu ớt, xanh xao.
      - Hà Lê à, cậu cho tớ xin lỗi nhé ! Chỉ tại tớ ghen tị…
      - Tưởng cậu quên đứa bạn nhàm chán dở hơi này rồi chứ !
      - Làm sao có thể…Chỉ là tớ không đủ can đảm đến gặp cậu thôi. Tớ sợ…tớ đã làm tổn thương cậu đến thế cơ mà…
      - Tớ vẫn luôn là bạn cậu mà!
      - Ừ, là bạn… Cảm ơn cậu vẫn luôn xem tớ là bạn!
      Rồi Thư lấy cái gói trong giỏ xe ra đưa cho Hà Lê.
      - Quà cho cậu nay !
      - Gì thế ?
      - Cậu mở ra xem đi, có lẽ cậu sẽ thích, tớ tìm mãi mấy ngày hôm nay đấy.
      Hà Lê hồi hộp bóc lớp giấy gói, sau lớp giấy là một cuốn sách đã úa vàng với tựa đề được viết giản dị : NHỮNG TẤM LÒNG CAO CẢ.
      - Cảm ơn cậu, Thư ạ ! Tớ đã tìm cuốn sách này rất lâu. Cậu biết không, đọc cuốn sách này mình sẽ học được bao điều từ những trang sách, từ những câu chuyện tưởng chừng như rất cũ. Thỉnh thoảng, muốn đọc lại...
      - Ừ, tớ đã xem rồi. Rất ý nghĩa. Đọc nó, tớ thấy mình biết yêu thương, quan tâm tới những điều giản dị và gần gũi xung quanh mình..
      - …như là tình bạn của chúng ta...
      - Ừ, tình bạn của Hà Lê, và Thư, và sách.
      ... Một làn gió nhẹ lướt qua làn tóc hai cô bé. Chiếc xích đu khẽ đu đưa. Trong không gian vườn chiều thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười trong trẻo.
 

Tác giả bài viết: PHAN LƯƠNG QUỲNH LIÊN

Nguồn tin: Trường THCS Hoàng Xuân Hãn