Hai trăm ngàn

Ông Hai thong thả bước về nhà. Con đường mòn sáng trắng bởi ánh trăng. Bầu trời đêm lồng lộng và kì bí với hằng hà sa số những viên kim cương lóng lánh xung quanh chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa trời cánh đồng trập trùng nhấp nhô theo từng cơn gió.


Những con đom đóm lập loè, lúc ẩn, lúc hiện toả ánh sáng xanh mờ như ma trơi. ếch kêu râm ran. Ông Hai trở về “khu căn cứ” của mình với một niềm nôn nao lạ. Căn nhà tranh mọc lên trên một ốc đảo giữa biển lúa mênh mông, tĩnh mịch. Dù đã ngoài lục tuần, ông Hai vẫn sống trong căn nhà đó, giữa biển lúa mà không chịu dọn sang ở cùng con cháu bên thôn Bảy. Ông không muốn xa đồng, xa căn nhà lộng gió của mình – nơi ông đã gắn bó gần hết cuộc đời với bao kỷ niệm thuở bần hàn, ngày bà Hai còn sống. Lọ mọ tìm chìa khoá, ông kéo cái cửa cũ rỉn lạch cạch, bước vào nhà. Ông thấy nhồn nhột ở gáy như ai đó đang nhìn mình, quay lại phía sau, ông Nó nặng nề lê từng bước . Giỏ đã đầy những ếch, nặng trình trịch khiến nó đổi tay luôn. ếch đêm nay nhiều quá, có lẽ tới mùa tìm bạn nên lũ ếch mới hăng hái râm ran đến vậy ! ếch nhiều mà sao nó không vui nổi? Trong đầu nó, khoản tiền học phí nó làm mất hồi sáng cứ chập chờn đè nặng tâm trí nó. Nó hận mình, cẩu thả nên mới ra nông nỗi này.
Hai trăm nghìn – một khoản tiền không hề nhỏ với nó !
Hai tạ thóc của mẹ, mấy buổi cày của bố với bao nhiêu mồ hôi, nước mắt giờ chẳng còn gì vì cái hậu đậu ngớ ngẩn của nó. Nó nghĩ tới hai đứa em còn chịu tiền học phí vì nhường nó nộp trước, tội nghiệp, lúc nào cũng bị bạn bè chế nhạo vì chậm nộp tiền. Vai mẹ đã còng vì lo cho ba anh em nó, mồ hôi của bố đã gần cạn. Từng giọt mồ hôi, từng cử chỉ âu yếm, yêu thương mà mọi người dành cho nó làm tim nó rát bỏng. Nói với bố mẹ thế nào đây? hay cứ dấu đi đã, nhưng dấu thì dấu đến bao giờ? Cô giáo đã hai lần nhắc nhở, nó sợ quá, sợ cô gặp mẹ nó, dù nó là học sinh giỏi. Khi các bạn phàn nàn vì bài tập nhiều, cô nghiêm quá thì nó trân trọng, nâng niu tất cả. Hạnh phúc của nó là được tới trường. Nó không sợ đòn nhưng lỡ bố mẹ bắt nó nghỉ học thì biết làm sao? Nó ngước cặp mắt trong veo, buồn rầu nhìn cái đĩa bạc trên trời như chờ câu trả lời. Bất chợt nó gặp căn nhà tranh hắt hiu giữa đồng không mông quạnh, xung quanh không gian như đông đặc, tim nó chực vỡ vụn. Căn nhà cứ gần dần, gần dần…
Ông Hai mê man rồi mơ màng tỉnh. Ông thấy một bóng người nhỏ bé cứ quay tròn, quay tròn…
Nó sợ quá, tóc gáy dựng hết lên. Bằng tất cả sức lực còn lại, nó chạy thục mạng như bản năng tự vệ của con người. Nhưng nó càng chạy, càng lùi dần không sao cất bước nổi?!
Ông Hai vẫn nằm đó, máu bắt đầu rỉ ra từ tai, từ miệng. Máu làm bết chặt mớ tóc lơ thơ sau gáy. Nó hoảng hồn. Làm thế nào bây giờ? Tim nó đập thình thịch, từng nhịp làm cho cơ thể nó rung lẩy bẩy. Máu, máu đỏ lòm túa ra. Đôi mắt ông Hai nhắm nghiền như tử thi. Trời vẫn sáng trăng. Mồ hôi nó túa ra như tắm. Lấy hết can đảm nó đến gần ông Hai. Nó càng sợ hơn khi thấy tim ông Hai hầu như không đập. Bỗng, một bàn tay nắm lấy nó, nó giật thót, tóc gáy dựng hết lên, mồ hôi đầm đìa. Nó quay lại rồi hét lên kinh hoàng.á!
Tay ông Hai níu chặt tay nó. Một tích tắc, hai tích tắc, tim nó như ngừng đập. Nó muốn chạy nhưng bàn tay ấy cứ nắm chặt tay nó. Đồng vắng tênh. Nó cố gỡ, nhưng càng gỡ càng chặt. Nó tưởng mình đã chết ngất nhưng không, nó vẫn đứng đó, lẩy bẩy như tàu lá bị gió níu. Nó chợt nhớ đến câu chuyện ma mà thằng Sáng kể cho tối kia, có thể nó nói đúng. Ơ kìa, nó đột nhiên tĩnh tâm hẳn.Ông Hai vẫn còn sống, máu ông Hai vẫn còn ấm trên tay nó. Phải cứu người! lương tâm nó lên tiếng, nhưng làm thế nào? Nó tự hỏi, nó thì quá nhỏ, không thể khiêng nổi ông. Nó đành thầm thì với ông Hai: “Ông nằm đợi để cháu gọi người giúp”. Kì lạ! bàn tay ấy bỗng lỏng dần ,lỏng dần. Nó chạy như bay, không phải vì sợ mà vì một điều gì cứ thôi thúc nó. Nhà gần nhất ở đây cũng  phải hết đồng. Còn đường sang thôn Bảy thì đi tắt là đến ngay. Nó chỉ nghĩ thế rồi quay ngoắt lại, vụt đi như tên về phía thôn Bảy…
Cả cái xã Đồng Tiến xôn xao hẳn lên. Cái thôn Năm, thôn Bảy cần nông yên bình là thế mà nháo nhác hết cả. Vụ cướp của đánh trọng thương người làm ai nấy giật mình. Họ mua thêm khoá, xích thêm chó, thủ thêm cây gậy phòng thân.
Đêm đó, cậu bé đã chạy báo rất nhanh, hàng xóm, con cái túa ra. Ông Hai được đưa đi cấp cứu ở viện tỉnh, nó cũng trở về nhà không nhắc gì đến việc đó với bố, mẹ. Nó không muốn kể công mà nó cũng tự trách mình nếu nhanh tý nữa thì có phải hơn không?
Ngày thứ hai đầu tuần, nó lê bước đến trường trong tâm trí nặng nề. Hôm nay là hạn cuối cùng để nộp tiền. Nó lo sợ, phập phồng. Nó thấy tủi nhục vô cùng trước ánh mắt diễu ngầm hay thương hại của lũ bạn. Cảnh vật cũng buồn lây theo nó. Cặp mắt trong veo buồn buồn, đến mức tưởng sắp có những cơn mưa trút xuống. Một cơn gió lạnh làm nó co ro. Bỗng, một giọng nói vang lên, như vọng về từ miền xa xăm : “Cháu ơi!”
 Nó quay lại: “ Ông Hai !”- nó reo lên khe khẽ- “ Ông khoẻ rồi hả ông. Cháu xin lỗi vì cháu đã không chạy nhanh mà còn sợ”.
Ông Hai cười hiền: “Ai mà chẳng sợ, dù sao cháu cũng rất tốt!”
Nó cúi đầu, nước mắt vòng quanh : “Cháu không tốt, cháu nói dối mẹ…. Cháu làm mất tiền… ”
Ông Hai cười, xoa đầu nó: “ Cháu mất hai trăm ngàn phải không?”
Nó ngạc nhiên nhìn ông Hai. Nước mắt cứ trào dâng rồi ào ào đổ xuống.
Ông Hai dịu dàng dỗ nó rồi tiếp:
“Ông nhặt được bên vệ đường hai trăm ngàn, hỏi mãi mà chẳng ai nhận, cháu xem có phải của cháu không?”
Như sắp chết đuối mà vớ được cọc, nó thôi khóc nhìn kỹ xấp tiền của ông Hai. A ! nó reo lên – “đúng rồi, đúng tờ 50 ngàn có dấu riêng”.
Nó cười bảo ông Hải: “Đúng tiền của cháu rồi ông ạ ! Cháu cảm ơn ông !”
Nó ngước mắt lên nhìn ông thì không thấy ông Hai đâu nữa. Trống trường giục giã, nó vội vã chạy vào lớp quên khuấy chuyện vừa rồi.
Tan học, tâm trạng nó tốt hơn nhiều, nó nhảy chân sáo về tới nhà thì thấy lạ. Mấy chú cảnh sát đang trò chuyện với mẹ. Nó chào mấy chú, chào mẹ định đi vào thì mẹ gọi: “Con ơi, lại đây mẹ hỏi”
Nó ngoan ngoãn lại gần. Mẹ nó giới thiệu chú Huy, chú Dũng là cảnh sát đến điều tra vụ ông Hai.
“ Đã bắt được thủ phạm nên họ mời con ra làm chứng. Tội nghiệp ông Hai, ra viện tỉnh thì mất, cả đời lam lũ, thật thà…”
Nó bỗng thấy ớn lạnh, tóc gáy cứ dựng lên…
Một cơn gió thổi qua, chiều nay gió lạnh.
                                                                                         Võ Thị Thùy Dương
                                                                Lớp 9B Trường THCS Hoàng Xuân Hãn - Đức Thọ – Hà tĩnh