Khóc

BBT vừa nhận được truyện "Khóc" của tác giả Phạm Thị Thiền học sinh lớp 9B trường THCS HOàng Xuân Hãn. Xin được giới thiệu với bạn đọc.
Vừa bước chân vào nhà:
-Xoảng… !
    Dưới chân nó ngổn ngang những mảnh vụn của bát đĩa. Mẹ nó ngồi bệt ở góc nhà, còn bố nó vừa ném bát đĩa vừa doạ mẹ nó để lấy tiền. Nó bình thản đi vào phòng, đóng “ sầm” cửa lại. Trên những bức tường cũ kĩ, đã bong hết sơn, để lộ các tảng xi măng là bức tranh nó vẽ. Những bức tranh không ai thể hiểu được nội dung là gì và ngay cả nó. Có bức, các đường nét cứ đan lấy nhau chằng chịt nhưng có bức lại vỡ vụn... Nó lấy chiếc máy nghe nhạc trong ngăn bàn ra, gắn vào tai. Chiếc máy là số tiền nó đã dành dụm trong bao tháng trời. Nó mua để xả stress. Nó nằm “ bịch” xuống giường, bật âm lên mức to nhất và cố tưởng tượng ra những khung cảnh thật đẹp, thật lung linh. Đây là cách nó vẫn thường dùng để “trốn chạy” tất cả mọi thứ. Nhưng lần này, bài hát mà nó yêu thích và cả giấc mơ tràn ngập hạnh phúc đã không thể nào thắng nổi tiếng bát đĩa vỡ, tiếng khóc của mẹ nó và cả…tiếng lòng của nó. Nó cố ép mình …rồi tất cả nhoà đi … im lặng…
*
*         *
Sáng nay, lúc đi vào lớp, nó – một đứa con gái nhạy cảm, đã cảm nhận được một điều gì đó khác lạ. Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào nó và cả những tiếng xì xào. Mặc kệ. Nó tiến đến góc cuối lớp – chỗ ngồi quen thuộc. Như mọi ngày, nó lặng lẽ đưa sách vở ra học bài cũ, nhưng chưa vào đầu được cái gì, Vân tiến đến:
-Hạnh có thấy 200 nghìn của Vân đâu không? Nếu có thì trả lại cho Vân. Đó là tiền mẹ cho Vân nộp học.
  Nó lạnh lùng bảo:
-Không!
  Vân cau mày nói tiếp:
-Hôm qua có mấy bạn thấy Hạnh quanh quẩn ở chỗ tôi. Nếu Hạnh có lỡ lấy thì trả cho tôi, tôi sẽ bỏ qua. Mẹ tôi mà biết tôi làm mất thì đánh tôi thôi.
  Nó không biểu lộ vẻ gì, vẫn cắm mặt vào quyển sách. Mấy mươi con mắt trong lớp tập trung về phía nó hết. Không ai nói gì hết, chỉ có giọng bực tức của Vân:
  -   Mày đừng có mà giả câm giả điếc. Bố mẹ mày không dạy mày sống thế nào à? ờ mà phải…! Bố mẹ mày thế, làm sao dạy được mày…
Mắt nó “dán” vào quyển sách nhưng từng câu, từng chữ Vân nói, nó nghe hết. Đó giống như là những vết dao đâm vào trái tim đầy vết thương. Mặt nó đỏ bừng, tai ong lên. Nó đập mạnh bàn, đứng phắt dậy. Mắt nó nhìn trừng trừng vào mắt Vân, hằn lên một nỗi căm uất. Mọi người hoảng sợ, Vân lùi lại mấy bước. Chưa bao giờ bạn bè trong lớp thấy nó thế. Nó cầm cặp, lao thẳng ra ngoài.
Nó đi lang thang khắp nơi với chiếc xe đạp- món quà mà bố mẹ nó đã tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 11. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã 4 năm, chiếc xe trở thành “bạn thân” của nó. Nó đi trong vô thức, không phương hướng. Chiếc xe máy của mấy tên thanh niên chợt rú ga, đi liệng về phía nó, làm nó “tỉnh” lại và rồi, nó quyết định… về nhà.
*
*         *
 “Bố mẹ mày thế, làm sao dạy được mày!”, nó choàng mình tỉnh dậy, một màn đêm bao trùm lấy nó. Gò má ướt. Nó tự bảo : “Là mồ hôi…” Nhưng không! Là nước mắt… nó khóc… những giọt nước mắt rơi lúc nào không hay. Đã từ lâu, nó không còn biết khóc và đã từ lâu trái tim nó hoá băng. Nó không cho phép mình mềm yếu. Nhưng tại sao, hôm nay nước mắt nó rơi? Nó vội gạt đi những giọt nước mắt “hiếm hoi” kia..
Lúc gia đình còn hạnh phúc, nó là con một nên bố mẹ cưng chiều nó lắm, chả phải lo nghĩ gì ngoài việc học hành. Nó vừa xinh xắn, lại thông minh nên ai cũng yêu quý. Nhưng những tháng ngày ấm áp bên gia đình đã không còn, kể từ ngày bố nó sa vào bài bạc. Nó không còn là nó – một con bé hồn nhiên vô tư, nhí nhảnh. Bố mẹ cãi nhau; mỗi lần, bố đánh bạc thua là lôi mẹ nó ra chửi rồi đánh, bao nhiêu đồ trong nhà cứ lần lượt “đội nón” ra đi. Thời gian đầu, mẹ còn khuyên nhủ bố nó, nhưng dần dần bà cũng không màng tới gia đình nữa. Bà không quan tâm đến việc học hành, sinh hoạt của nó như xưa, mà chỉ thỉnh thoảng đưa tiền để nó tự lo cho bản thân. Bà trở nên ăn diện và nó nghe được những lời bàn tán từ xung quanh. Đã nhiều lần, nó đã tìm cách nói hết mọi suy nghĩ với bố mẹ nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Những lúc đó, nó chỉ biết khóc. Khóc vì ghét bố, khóc vì giận mẹ, khóc vì nhớ đến cuộc sống ngày xưa, khóc vì ghen tị với bạn bè… Nhưng dần, nó hiểu ra một điều: khóc không làm thay đổi được điều gì. Và kể từ đó, không ai còn thấy nó khóc và cũng chẳng còn ai thấy nó cười.
Hôm nay, tất cả đã quá đủ với nó. Bất chợt, một ý nghĩ mà nó đã chôn dấu từ lâu, nay ùa về: bỏ nhà. Và thế là nó quyết định ra đi để tìm cho mình một tia sáng của cuộc sống. Nó bật dậy, mở tủ lấy vài bộ quần áo, gấp cẩn thận bỏ vào túi, rồi lặng lẽ đi ra vườn. Nó lại gốc ổi, đào lên số tiền mà nó đã tích góp. Nó vào phòng, lục hết tất cả các túi áo quần, những chỗ hay cất tiền để vét những đồng cuối cùng. Nó lúi húi ghi lại vài dòng “ con đi, bố mẹ không phải lo cho con”. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn cũ, chỉ còn tiếng dế kêu lích rích ngoài trời đêm…
Và rồi, khi mặt trời vừa thức giấc, nó chuẩn bị xong tất cả; nhìn ngắm lại căn phòng, ngôi nhà…lần cuối. Bất chợt nước mắt rơi, ướt đẫm khuôn mặt và nó đã để cho tất cả trôi đi… trong tự nhiên.
Giờ đây phía trước nó là cả con đường rộng thênh thang và cả những bất ngờ đang chờ đợi cô bé tuổi mười lăm. 
                                                                                           Phạm Thị Thiền
                                                                          9B THCS Hoàng Xuân Hãn - Đức Thọ