Thước đo tình bạn - Truyện của Trần Thị Thảo Sương (THCS Hoàng Xuân Hãn)

Tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng lấy những giọt mưa lất phất bay, trắng xoá. Qua làn mưa mỏng manh, dường như đang hiện lên bóng dáng một cái gì đó rất quen, nhưng giờ bỗng thấy rất lạ - trường cũ của tôi. Tôi thấy hối hận vì mọi thứ, để giờ đây tôi phải ngồi trong một lớp học mới, một ngôi trường mới với những bạn bè xa lạ... Buồn quá. Tôi khóc mất thôi!

TRUYỆN NGẮN DỰ THI VIẾT – VẼ TUỔI HỌC TRÒ LẦN THỨ XI:
 
                                            THƯỚC ĐO TÌNH BẠN
                                                                                                     Truyện ngắn
 
      Tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng lấy những giọt mưa lất phất bay, trắng xoá. Qua làn mưa mỏng manh, dường như đang hiện lên bóng dáng một cái gì đó rất quen, nhưng giờ bỗng thấy rất lạ - trường cũ của tôi. Tôi thấy hối hận vì mọi thứ, để giờ đây tôi phải ngồi trong một lớp học mới, một ngôi trường mới với những bạn bè xa lạ... Buồn quá. Tôi khóc mất thôi!
      - Ai lên bảng trả bài nào? Tinh thần tự giác các em nhé! – Tiếng cô giáo cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
      Lạ thật, lớp đang ồn ào bỗng trở nên im ắng, chỉ nghe mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ. Không khí dần chìm xuống, trầm lắng, căng thẳng... Thậm chí tôi cũng nín thít, tim không dám đập mạnh, tôi không ngờ ngày đầu chuyển trường lại thê thảm như thế này.
      - Không em nào xung phong thì cô gọi đại nhé? - Cô vẫn nói với giọng đều đều.
      Bỗng một tên con trai đứng dậy, cầm sách vở và lên trả bài.
      - Cô không gọi sao tự nhiên có đứa lên bảng vậy?. Tôi thắc mắc.
      - Lúc nãy cậu không nghe cô bảo “gọi đại” à?
      -  Nó tên Đại - Nhỏ Na bên cạnh nhanh nhảu.
      Tôi đưa mắt lên nhìn Đại. Ở nó toát lên một vẻ hiền lành, nhưng hình như từ lúc đứng dậy, nó chưa ngẩng đầu lên lần nào.
      - Na, cậu có thấy hắn rất kì lạ không?
      - Cậu không biết gì à? À mà cậu mới chuyển trường thì làm sao biết được nhỉ! Đại đã từng mắc bệnh tự kỉ lúc nhỏ, tuy bây giờ nó đã có thể hoà nhập với mọi người nhưng chẳng ai muốn chơi với nó. Cơ mà nó học giỏi lắm…bla…bla…bla…
      “Ngày 27 tháng 12… ngày đầu đi học ở trường mới… Lần đầu tiên mình thấy trong lớp có đứa bị tự kỉ…”. Gấp cuốn nhật kí lại, tôi nghĩ đến Đại, chợt mỉm cười…
      Hôm sau, tôi ôm cặp sách đặt trên bàn Đại (nó ngồi một mình), mặc kệ những ánh mắt tò mò và nghi kỵ xung quanh, tôi vẫn tươi cười:
      - Tớ ngồi đây được không?
      Đại ngẩng mặt lên nhìn tôi ngơ ngác rồi gật đầu:
      - Ừ.
      - Cám ơn nha.
      Tối hôm đó, tôi viết nhật kí: “Đứa con trai giống thần tượng Park Si On của mình đã giúp mình đạt được mục đích rồi…”
      Sau vài tuần ngồi cùng bàn với Đại, kết quả học tập của tôi được cải thiện đáng kể. Cứ mỗi lần kiểm tra, Đại đều cho tôi xem bài, bởi vậy mà điểm lúc nào cũng cao. Và đó cũng chính là mục đích của tôi, tôi phải đạt điểm cao trong năm học này nếu không tôi sẽ không yên với bố mẹ, mà tôi lại quá lười, nên đây là cách duy nhất. Mặc dù không muốn làm bạn với Đại nhưng tôi vẫn phải giả vờ thân với nó, lợi dụng nó, và trong tôi có chút gì đó như là thương hại.
      Một hôm, trong giờ ra chơi, Đại cầm một cái chậu nhỏ xinh đặt trên bàn, cây gì lạ lạ, lá xanh mướt, mảnh mai, nhọn hoắt.
      - Cây gì thế? - Tôi hỏi Đại.
      - Hoa cẩm nhung đó, nó có nghĩa là “Tôi mến bạn lắm”, nhưng nó chưa nở hoa đâu, cứ coi như là món quà chào đón cậu. - Đại hớn hở.
      - Chào… đón tớ? Vì cái gì? - Tôi ngạc nhiên.
      - Ừ. Chào đón cậu đến ngồi với tớ.
      - Ngốc. Tớ ngồi đây từ khi nào mà giờ mới chào đón với chả chào mừng?
      - Ờ…phải rồi… . - Nó há hốc mồm, khuôn mặt như rũ xuống, trông thật buồn cười.
      - Thôi nào, dù sao cũng là hoa tặng tớ nên tớ sẽ nhận.
      Bây giờ, lần đầu tiên, tôi thấy Đại cười. Trong mắt nó, có gì đó đang ánh lên, long lanh, nhẹ nhàng nhưng tôi không biết là gì.
      Tối, sau khi học bài xong, tôi mở cuốn sổ nhật kí: “2%...”
      Rồi một chiều nọ, lúc hết giờ học, muộn lắm rồi mà không thấy Đại đâu, tôi liền chạy đi tìm nó. Thường ngày, trống đánh là nó đã đợi tôi trước cổng trường mà, chạy đi đâu được cơ chứ. Tôi loanh quanh giữa những dãy nhà trong trường - không thấy. Tôi lại chạy ra sau trường - cũng không thấy. Rồi tôi tìm đến những phòng thực hành, đi mãi, cuối cùng tôi thấy một nhóm người đang xúm lại trước cửa phòng Hoá học. Nhìn kĩ, tôi mới nhận ra đó là nhóm học sinh máu mặt khối trên. “Chúng đang làm gì vậy?”. Tôi thầm nghĩ. Tò mò, tôi tiến đến nấp sau cái cột trước mặt, ló đầu ra theo dõi.
      “Một, hai, ba..”. Có năm người cả thảy. Không, là sáu mới đúng chứ. Khoan đã, Đại ở đó kìa.
      Tôi thấy Đại đứng giữa nhóm người đó, hình như nó bị chúng bắt nạt. “Nó là đối tượng bắt nạt của học sinh trong trường đấy”. Câu nói hôm trước của nhỏ Na cứ mãi hiện lên trong đầu tôi. Tôi phải cứu Đại. Nhưng làm gì bây giờ?
      Không chần chừ, tôi bước tới vài bước, với lợi thế đai đen Taekwondo, tôi định bụng sẽ cho chúng nó một bài học. Nhưng chợt nghĩ đến những ngày tháng trước kia, tôi lại thôi. Lúc còn ở trường cũ, tôi không thuộc loại con gái hư hỏng, ngỗ nghịch, nhưng cũng không phải là đứa hiền lành, dễ bị bắt nạt. Tôi đã từng đánh học sinh khác lớp khi bạn tôi bị chúng ăn hiếp. Và sau đó, chuyện bé xé ra to, bố mẹ buộc tôi phải chuyển trường. Tuy bây giờ, tôi có thể giúp Đại nhưng không thể lặp lại quá khứ nữa, nếu không bố mẹ sẽ tống tôi ra nước ngoài mất.
      Sau vài phút suy nghĩ, tôi quay đầu về phía cổng trường. “An à, mày không được quay lại, nhất quyết không được giúp, dù sao thì Đại cũng đâu phải bạn của mày”. Trong đầu tôi cứ mãi hiện lên suy nghĩ ấy, cuối cùng, tôi cắm đầu cố chạy thật nhanh về nhà.
      Buổi tối hôm đó, tôi không học bài, cũng không viết nhật kí, nằm trong chăn bông ấm áp, đầu óc tôi cứ suy nghĩ mông lung. Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi nhảy dậy, cầm bút: “Ngày 5 tháng 2… Mình thật tàn nhẫn…”. Ngòi bút gãy ngay trên trang giấy, tôi cầm chiếc bút chì ấy lên, cố ném thật mạnh vào góc tường, cây bút nằm lăn lóc vào một xó. Mắt tôi mờ đi, ầng ậng nước. Những giọt nước mắt mặn chát cứ lặng lẽ rơi trên mà rồi nhanh chóng rớt xuống cuốn nhật kí. Dòng chữ nhoè đi… “Mày sao vậy? Sao mày lại khóc?”. Tôi tự hỏi nhưng không thể trả lời. Tôi đưa bàn tay run run về phía chậu hoa cẩm nhung. Nó chưa nở…
      Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ, chào đón tôi là làn sương mù dày đặc. Bầu trời xám xịt, u ám. Những cơn gió tê buốt hắt ngang qua làm mấy cái cây ven đường run rẩy, nhưng tôi chẳng hề thấy lạnh. Tôi bước đi chậm rãi trên con đường dài lê thê. Không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ mình tôi cô đơn lặng lẽ như một con ngốc. Tại sao? … Nhìn những bông hoa rực rỡ được bày bán trong cửa hàng, “Tôi mến bạn lắm”, lòng tôi như se lại, đau thắt. Tôi không khóc nhưng sao… những giọt nước trong veo cứ rơi xuống quyển sách trên tay… rồi dần tan biến trước gió đông…
      Đèn đỏ, tôi qua bên kia đường. Tôi cứ đi, thẫn thờ trong sương sớm, cho đến khi đèn pha ô tô chiếu vào mặt tôi mới dừng lại, nhìn sang. Chiếc ô tô cứ lao nhanh đến trước mặt tôi, như một con cá mập đang săn mồi vời tốc độ tên lửa. Tôi như bị thứ gì đó níu lại, người cứng ngắc, không thể nhấc chân lên nữa rồi. Chiếc xe ngày càng hiện ra rõ hơn trước mắt tôi. Tôi thấy sợ…
      Đột nhiên, bàn tay ai đó xô ngã tôi từ sau lưng khiến tôi nằm sóng soài trên mặt đất. Tay tôi chà mạnh xuống mặt đường, trầy xước và chảy chút máu. Cú ngã đau điếng ấy đã cứu tôi thoát chết. Nhưng người xô tôi ngã lại bị xe đụng, người đó ngã xuống, nằm bất tỉnh. Dưới lớp sương dày đặc, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng… sao tôi thấy rất quen, hình như… là người ngồi cùng bàn với tôi.
-         Đạiiiiiiiiiiiiiiiii………!
*
*          *
      Tôi đứng trước phòng bệnh 102, tay búng mấy giọt nước còn đọng trên cánh hoa. Chạm vào nắm đấm cửa, tôi chần chừ, cảm giác căng thẳng còn hơn cả lúc ngồi trong phòng thi. Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định bước vào.
      - Chào cậu.
      - Good morning. – Đại đưa tay lên chào tôi.
      Nó ngồi trên giường bệnh, tựa lưng vào chiếc gối trắng phau, trên tay cầm một quyển sách nhỏ. Vẻ mặt nhợt nhạt nhưng nó vẫn cố gượng cười.
      Tôi đặt bó hoa trên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
      - Tớ nghe mẹ tớ kể rồi. Cậu không sao chứ?
      - Ừ.
      - Cảm ơn cậu vì đã cứu tớ. Mà sao cậu ngốc thế, tự nhiên cứu tớ làm gì để bây giờ gãy chân thế này. Cũng may là người lái xe nhấn phanh kịp, nếu không thì cậu cũng xong đời.
      - Tớ cứu cậu vì… cậu đáng sống hơn tớ. Từ nhỏ, tớ đã phải sống trong một gia đình lạnh lùng, bố mẹ tớ coi nhau như người dưng. Chính điều đó đã khiến cho bệnh của tớ ngày một nặng hơn. Rồi họ chia tay nhau, tớ phải ở với bà ngoại, tất cả bạn bè đều xa lánh tớ, xem tớ như một đứa ngốc và châm chọc tớ. Sau đó, tớ đã quyết tâm chữa bệnh và học thật giỏi chỉ để có bạn chơi cùng. Nhưng tớ đã lầm, mọi người chỉ cần đến tớ trong những giờ kiểm tra, nhưng với tớ như thế cũng là đủ lắm rồi. Cho tới khi cậu đến ngồi cùng tớ, tớ mới cảm nhận được tình bạn đích thực, không vụ lợi và mỗi ngày cậu đều quan tâm đến tớ. Cảm ơn cậu vì đã chịu làm bạn của tớ.
      - Cảm ơn … tớ ư? Nhưng tớ không xứng đáng để nhận lời cảm ơn ấy. - Tôi cúi gằm mặt xuống, không dám và cũng không thể nhìn vào mắt Đại.
      - Tớ xin lỗi cậu, Đại à. Xin lỗi vì tất cả.
      Đại lặng lẽ, không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi có những giọt nắng ấm áp đang chiếu vào bó hoa ẩm ướt.
      - Sự thật tớ khác người khác giờ đã không còn khiến tớ tổn thương nữa, mà bây giờ điếu làm tớ tổn thương và sợ hãi đó là… tớ khác người khác. Vì… cậu….
      Tôi đặt tay lên vai nó:
      - Tớ không để ý chuyện đó đâu, cậu và tớ vẫn là bạn mà.
      - Bạn… thật chứ? - Nó hỏi, đưa mắt lên nhìn tôi như đang chờ sự đồng thuận.
      - Ừ, bạn thực sự. - Tôi cười.
      - Vậy móc ngoéo nào? - Đại đưa tay ra. Nó vẫn thích mấy cái này như đứa trẻ 3 tuổi. - Hứa nhé?
      - Ừ. Tớ hứa.
      …
      Tôi đưa tay lên chạm lấy những hạt nắng bé bỏng. Dường như trong tim tôi có gì đó đang cựa quậy, nhú lên dần dần rồi bất chợt bung ra một cách nhẹ nhàng, để lộ chút gì đó mềm mại. “Tôi mến bạn lắm”… Rồi tôi mỉm cười, nghĩ đến dòng chữ mà tối nay tôi sẽ lưu vào nhật kí, những hàng chữ nắn nót, thẳng tắp: “Thước đo tình bạn - 100%”…