Thiên sứ của những giấc mơ - Truyện ngắn của Trịnh Trang Nhung (THCS Hoàng Xuân Hãn)

Tôi chìm đắm trong những câu chuyện mà cô ấy kể, bất ngờ bởi nó giống cuộc sống của mình quá đỗi. Bắt đầu là những chuyện học hành. Mẹ cô ấy muốn cô học Toán cho thật giỏi nhưng cô ấy chỉ thấy chán môn Toán hơn, và cô nghĩ chẳng bao giờ mình vươn lên được nữa.

Thiên sứ của những giấc mơ
                                    
                                Truyện ngắn
 
   
 
      - Chào bạn!
      - Xin chào!
      Tôi nhìn cô gái đang mỉm cười, mái tóc đen dài đung đưa nhè nhẹ
      - Cảm ơn bạn!
      Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi gặp cô gái ấy giữa khu vườn đầy hoa này. Cô ấy luôn nhẹ nhàng xuất hiện và ra đi một cách bất ngờ, hệt như một làn gió thoảng qua. Tôi còn nhớ lần đầu tiên mình gặp cô. Đó là một ngày vô cùng đặc biệt.
      - Xin chào!
      Giọng nói dịu dàng mà sau này tôi đã được nghe lại rất nhiều lần đã mở đầu câu chuyện của chúng tôi. Cố ấy không nói gì nhiều lắm, chỉ chăm chú lắng nghe tôi kể những khó khăn của mình. Sau khi tôi kể xong, cô ấy mỉm cười và nói:
-         Mọi việc không như mình nghĩ đâu bạn ạ!
      Tôi chìm đắm trong những câu chuyện mà cô ấy kể, bất ngờ bởi nó giống cuộc sống của mình quá đỗi. Bắt đầu là những chuyện học hành. Mẹ cô ấy muốn cô học Toán cho thật giỏi nhưng cô ấy chỉ thấy chán môn Toán hơn, và cô nghĩ chẳng bao giờ mình vươn lên được nữa.
      - Nhưng mình đã lầm - Cô ấy nói vậy - Bạn biết không, thời gian đầu của năm học mới mình nản lắm, muốn bỏ quách cho rồi, ngồi học mà mình cứ gục mặt khóc. Mình luôn tự nhủ phải cố gắng lên nhưng không được, tinh thần mình cũng ủ rũ cả ngày. Thực sự là thời gian đó rất tồi tệ.
      - Bây giờ thì sao! - Tôi hỏi
      - Bây giờ thì vẫn có lúc khóc nhưng thi thoảng thôi. Hóa ra làm nhiều bài Toán mình cũng quen dần, không thấy áp lực nữa. “Cần cù bù thông minh” mà!
      Rồi cô ầy cười thật tươi, để lộ lúm đồng tiền nơi má bên trái trông rất có duyên.
      - Thế trong lớp bạn có gặp khó khăn gì nữa không?
      - Có chứ - Cô bé tủm tỉm - Nhất là chuyện bạn bè.
      - Giống mình ghê! - Tôi càu nhàu nho nhỏ.
      - Nghe này - Cô ấy hướng đôi mắt tím sâu thẳm nhìn tôi - Mình biết bạn đang có bất đồng với một người bạn, và mình hiểu điều đó khiến bạn buồn bởi chẳng làm điều gì sai với người bạn đó cả. Nhưng tin mình đi, chuyện này rồi sẽ qua. Vấn đề là bạn phải mạnh mẽ thực sự chứ đừng có giả bộ đanh đá ở lớp rồi về nhà lại ôm mặt khóc một mình, nghe chưa?
      Tôi im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. Một cơn gió thoảng qua. Và rồi khi nhìn lên, lại thấy mình đang ngồi trước bàn học với những bài Toán khó khăn “nhăn răng” mà cô giáo cho về nhà…
      Những ngày sau đó, mỗi khi có chuyện buồn tôi đều đến gặp cô gái ấy. Vẫn mái tóc đen dài thả buông chờn vờn với gió, vẫn đổi mắt tím dịu dàng và bí ẩn, vẫn nụ cười mỉm nhẹ nhàng, cô ấy luôn đến và lắng nghe những điều tôi nói. Cố ấy không xưng tên và cũng vì ngại hỏi nên tôi chỉ thầm gọi cố ấy là Mắt Biếc. Không hiểu sao mỗi khi ở gần Mắt Biếc, tôi đều cảm thấy bình yên đến lạ lùng. Ở cô ấy có một thứ gì đó khiến tôi suy nghĩ rằng cô ấy sinh ra là để chở che cho người khác, khiến mọi nguười cảm thấy an toàn và vững tin hơn vào bản thân. Cô ấy dường như luôn muốn nhắn nhủ với tôi điều cô ấy nói vào buổi đầu chúng tôi gặp nhau. Mọi việc không như bề ngoài. Và tôi nghĩ là đúng vậy. Nếu chỉ nhìn tôi ở lớp thì đâu ai biết tôi là một cô nàng mít ướt, nếu chỉ nhìn vè ngoài của Mắt Biếc thì tôi đâu ngờ cô ấy lại mạnh mẽ đến vậy, nếu chỉ nhìn vào những đề Toán có phần khô khan thì tôi đâu ngờ chúng lại vô cùng thú vị… Mắt Biếc đã dạy tôi rất nhiều.
 
   *
*                 *
 
      - Mình nghĩ thời gian tới chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa - Cô ấy khẽ nói, lảng tránh ánh mắt sững sờ của tôi.
      - Nhưng…tại sao? - Tôi hỏi?
      - Bạn đã mạnh mẽ hơn rồi mà, đúng không? - Mắt Biếc mỉm cười Mắt Biếc nói vậy nhưng tôi thấy đôi mắt tím cô ấy hiện lên một nỗi buồn thăm thẳm.
      - Bạn sẽ đi đâu?
      - Đến một nơi mà… Có một cô gái yếu đuối đang cần mình.
      Mắt Biếc đứng dậy, mỉm cười với tôi.
      - Thực ra bạn là ai vậy? - Tôi hỏi khẽ.
      - Mọi người gọi mình là thiên sứ của những giấc mơ, nhưng thật ra mình chỉ là một người bạn thôi - Cô ấy nở nụ cười dịu dàng.
      Tôi cũng mỉm cười.
      - Chào bạn nhé - Mắt Biếc nói.
      - Ừ! Chào bạn... - Tôi khe khẽ vẫy tay.
      Một làn gió nhẹ thổi qua cuốn cô ấy bay đi. Tôi thấy hơi hụt hẫng, thoáng buồn nhưng vẫn mỉm cười.
      ... Mắt Biếc, bạn đã từng nói với mình rằng mọi việc không như vẻ bề ngoài của nó. Có thể bạn đã đi, có thể mình sẽ không bao giờ gặp lại bạn nhưng mình biết bạn vẫn luôn là bạn của mình. Cảm ơn bạn nhiều lắm, Thiên sứ của những giấc mơ!

 

Tác giả bài viết: Trịnh Trang Nhung

Nguồn tin: Trường THCS Hoàng Xuân Hãn