Thư của một học sinh lớp 9 gửi cô giáo dạy Văn

Thư của một học sinh lớp 9 gửi cô giáo dạy Văn
Em Lê Thị Cúc - học sinh lớp 9A (năm học 2009-2010) trường THCS Đậu Quang Lĩnh - là một học sinh ngoan, ham học. Kết quả học tập của em vào loại khá. Vì điều kiện khó khăn, em đã mà không đăng kí dự thi lớp 10 để vào Nam lao động kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Trước khi đi, em đã viết bức thư gửi cố Võ Thị Hợp - giáo viên dạy Văn của em.
Cô Hợp  kính mến !
Lời đầu thư em không có gì hơn chúc cô cùng gia đình mạnh khoẻ, hạnh phúc, chúc cô năm nay có nhiều học trò thi đậu vào cấp III.
 Cô ạ! Đây là lần đầu tiên em viết thư cho cô và có thể sẽ là lần cuối. Sau này em sẽ không được nghe cô giảng bài nữa, bởi lúc cô đọc được lá thư này, em đã đến một nơi rất xa cô. Đối với em, cô như người mẹ thứ hai của cuộc đời, suốt đời này em sẽ mãi không quên. Có thể, cô cầm lá thư trên tay, lòng ngỡ ngàng không biết vì sao em lại viết thư cho cô, bởi lẽ em không còn được tiếp tục đến trường, không còn được học cấp III. Em phải đi kiếm tiền để giúp đỡ gia đình.  Học sinh của cô thì có rất nhiều, em chỉ là một trong số đó nhưng các bạn ấy thì nhiều bạn học giỏi, còn em thì học kém hơn . Nhưng điều đó không làm em buồn, vì một năm lớp 9 được học cô, được nghe những lời khen chê của cô em rất sung sướng, hạnh phúc và trân trọng. Một năm nay, cô đã cho em tình yêu thương chan chứa vô bờ, em chân thành cảm ơn cô. Trong em còn mãi những kỉ niệm khó quên. Em sẽ nhớ mãi lần kiểm tra em vẫn xem tài liệu, bị cô bắt được. Và những lần sau nữa,  chỉ cần bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của cô lúc đó cũng đủ làm em xấu hổ biết chừng nào. Và em cũng luôn nhớ nụ cười hiền từ trên khuôn mặt cô, những lời trách giận đầy yêu thương và sau mỗi lần trách giận cô lại nở nụ cười làm cho chúng em cảm thấy vô cùng gần gũi, quý mến.
Những lời thủ thỉ tâm tình, dặn dò của cô như một động lực thúc đẩy chúng em cố gắng học hành. Nhưng giờ đây, em không còn được nghe tiếng cô, nhìn thấy nụ cười của cô trên bục giảng thân yêu như ngày nào nữa. Sau này, cô còn có nhiều học trò giỏi giang, thành đạt, có thể rồi cô sẽ quên em như bao học trò khác nhưng trong lòng em luôn mãi mãi có hình bóng cô.  
Cô kính mến! Em cũng chẳng biết tại sao em lại cần viết bức thư này để gửi cho cô. Rồi em nghĩ mình có dám gửi cho cô không? Rồi cô đọc sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng bằng bất cứ giá nào em cũng phải gửi cho cô, rồi sau đó thế nào thì mặc. Cô có còn nhớ bạn Trang lớp 9B, em sẽ giống như bạn ấy, mong cô đừng trách chúng em, cũng vì điều kiện gia đình mà em phải đành phải từ bỏ đời học trò cũng thật tiếc cô ạ!
Có thể cô không biết nỗi niềm của người học trò cũ này, nhưng em vẫn cảm thấy thật hạnh phúc khi được làm học sinh của cô năm học cuối cùng. Với em thế là đủ. Cô có thể xem như đây là bài Văn cuối cùng mà em viết. Xin cô hãy chấm điểm cho em để thoả lòng mong muốn, bởi lẽ đây là bài Văn em dành hết tâm trí cũng như lòng can đảm để viết.
Thôi, thư chưa dài nhưng em xin tạm dừng bút. Cuối cùng em xin chúc cô dạy ngày càng giỏi, có nhiều học sinh ngoan, thành đạt, chúc gia đình cô đầm ấm, hạnh phúc. Xin chúc tất cả học sinh của cô đều thi đậu vào lớp 10 như cô hằng mong muốn. Xin cảm ơn cô tất cả!
Mãi nhớ về cô, yêu cô thật nhiều!
 
Học sinh của cô
          Lê Thị Cúc